Chùm Vọng cổ - tác giả Phương Nhựt và Bùi Thanh Bình - Hội Văn học nghệ thuật Long An

NƠI ẤY ANH VỀ

Tác giả: Phương Nhựt – sáng tác tại Trại sáng tác văn học nghệ thuật Long An, Nhà sáng tác Đà Lạt tháng 4-2018

Ngâm ( tự do )

Chiều phương nam, hoàng hôn như xuống chậm.
Vầng trăng mùng mười, treo lơ lửng giữa trời xanh.
Từ quê lúa Thái Bình, em vào lặn lội tìm anh
Ôi vết thương chiến tranh, sao vẫn chưa lành theo năm tháng.

Đoản khúc lam giang ( đoạn đầu )

Giờ thì tìm được anh, hơn bốn mươi năm dài sau chiến tranh, bia danh khắc ghi rõ ràng, tên anh trên đài tưởng niệm, trời Đức Hòa bình yên, giây phút thiêng liêng sao quặn lòng nhói đau.

Vọng cổ

Câu 1 :
Anh ơi, giây phút nữa đây em sẽ đưa anh rời Đức Hòa Đông về với quê hương cho thỏa lòng trối trăn của mẹ, dù anh về chẳng ai nhìn thấy mà chỉ là chiếc lư hương đượm khói hương buồn.   

Máu chảy về tim, sông đổ từ nguồn, vậy mà ngày toàn thắng đã bao người đi không trở lại, người ngã xuống đồng bằng, người nằm lại với núi non, có bao mẹ già mòn mỏi đợi tin con, lòng nhói đau khi thấy bóng ai mang ba lô qua vội, đồng đội có người về trước về sau, có người mãi mãi ghi danh trên đài liệt sỹ.

Câu 2 :
Tàn cuộc chiến tranh biết bao điều để nói, nói sao cho hết những tấm lòng son nơi anh ngã xuống năm nào, đùm bọc, chở che cho những nỗi đau thành hạnh phúc ngọt ngào....Một sáng ngày mười hai tháng tư năm sáu tám, trận đánh rừng Tràm Cấm, Cửa Lũy, Gò Nếp Than, chiến đấu ngoan cường, ba mươi tám liệt sĩ hy sinh, anh ngã xuống cùng bao đồng đội, đã hơn bốn mươi năm mùa xuân qua vội, nay anh mới được về với nguồn cội quê hương

Ngâm ( tự do )

Dù em chưa một lần dự ngày giỗ hội.
Chưa được cùng bà con, đồng đội hội ngộ nơi chốn thiêng liêng.
Nhưng trong khói hương, họ vẫn thấy các anh về.
Cười rạng rỡ, như tuổi đôi mươi ngày ấy.

Vọng cổ

Câu 5 :
Và rồi cũng ngày ấy nơi đây là mảnh đất phèn chua, mồ hôi trộn máu, giờ cũng nơi đây mây trời lộng gió, ngói đỏ tầng cao sừng sững những công trình. Đường rộng thênh thang cho ta lại về mình—Mùa gió chướng chiều nay đưa hương xoài nhà ai còn sót lại, đàn Vòng Vọc đến hẹn lại về làm tổ trên ngọn cây cao, nhưng nó cứ tần ngần ngó trước nhìn sau.

Như bỡ ngỡ bởi bao điều mới lạ, nay ánh điện giăng ngang trời tầng cao ngói đỏ phố thị văn minh hối hả những dòng người.

Câu 6 :
Chiều nay nắng vẫn vàng, vẫn rơi xuống chậm, thương đồng đội của anh có người đến giờ chưa biết nằm ở nơi đâu, bao cuộc thăng trầm, bao cuộc bể dâu, cuộc sống đổi thay là chuyện thường tình, mai mình về phương bắc xa xôi, một chút mặn môi mới biết mình đã khóc, bởi phút chia tay hỏi ai không bịn rịn, Đức Hòa Đông ơi, biết mấy ân tình....Xin cám ơn Đảng, ơn đời đã cho ta những điều không thể, để quê hương này có được như hôm nay, máu chảy về tim, sông tìm ra biển, nơi ấy anh về thanh thản chốn bình yên.

Trại sáng tác Đà Lạt – tháng 4/2018

******

DUYÊN QUÊ

Tác giả: Bùi Thanh Bình – sáng tác tại Trại sáng tác văn học nghệ thuật Long An, Nhà sáng tác Đà Lạt tháng 4-2018.

LỐI

Chuyến đò ngang đưa anh về xóm cũ, đã bao ngày ấp ủ nhớ mong, gặp lại người thương của quê hương Cần Đước, chung một con dường, chung một dòng sông...

LÝ CHIỀU CHIỀU

Bềnh bồng sóng nước, con đò xuôi theo dòng sông.
Gió reo vui đùa trong nắng - xôn xao sóng dâng đôi bờ ? Bâng khuâng vấn vương đợi chờ - Đợi chờ tin ai bao năm cách xa phương trời...

VỌNG CỔ

1- Dù năm tháng cách xa nhưng lòng vẫn nhớ, nhớ về em ngườí con gáí quê anh nết na thùy mị, ôi! Miền hạ thân thương biết bao ý thơ...đời. Nhớ ánh mắt ngày xưa, thuở tuổi dại khờ. Nhớ môi em mỉm cười như hoa đồng nộí, giữa nắng hè nhưng vẫn tỏa hương thơm - Thương làm sao người em gái quê nghèo, tháng năm dài đổ giọt mồ hôi, tưới mát đồng xanh, cho cây lúa trổ bông vàng, dù vất vả gian nan vẫn nở nụ cười tươi thắm.

2- Nhớ đêm tiễn đưa anh đi vào bộ đội, trong phút chia tay, em nhìn anh bối rối, ánh mắt hồn nhiên long lanh ngấn lệ...buồn. Anh cố nén niềm thương, để yên tâm cất bước lên đường, vầng trăng quê hương như cảm thông nỗi lòng hai đứa len lén sau hàng dừa che khuất dáng hình ai - Ôi! Tình nhà, tình nước nặng oằn vai, bổn phận làm trai anh phải xử sao cho vẹn đôi đường. Nhìn dòng nước mênh mông trên dòng sông Rạch Cát, bỗng nghe lòng mình rào rạt nỗi niềm riêng.

LỐI

Nay anh đã trở về quê hương sau bao ngày xa cách, vào nhũrng ngày đầu xuân nắng ấm trải đường làng. Vầng trăng năm nào anh vẫn mang theo, và ánh mắt cô em gái quê nghèo đêm đưa tiễn...

VỌNG CỔ

5- Ôi! Chuyến đò ngang đưa anh qua sông với bao niềm vui rộn rã, đón chào anh trở lại xóm làng xưa, trải mẩy mùa xuân đi gìn giữ quê...nhà. Tình nghĩa làng quê sâu đậm, mặn mà. Cây vú sữa trước hàng ba vẫn đơm hoa kết trái như thuở nào hai đứa mới quen nhau - Hàng dừa xanh bên con mương nhỏ năm nào, nơi em tiễn đưa anh lên đường vào bộ đội. Và hôm nay anh về đây giữa mùa xuân mới, ánh mắt rưng rưng em vui đón anh về.

6- Ôi! quê hương trăm mến, ngàn thương, đang mở hướng tương lai cho tuổi trẻ. Hạt gạo nàng thơm ngọt ngào dòng sữa mẹ, dưới mái trường làng từng đàn trẻ đùa vui, màu ngói đỏ đẹp như màu hoa phượng đỏ, từng ngôi nhà nhỏ xinh xinh ngập đầy ánh sáng. Những ước mơ ngày xưa nay trở thành sự thật. Điện tỏa sáng đường quê, xua tan bóng đêm dài.
Cần Đước quê mình mỗi bước đi lên, hạnh phúc cuộc đời nở giữa mùa xuân mơ ước. Mùa xuân đã đến cho đời xanh tươi hi vọng, ta chung sức chung lòng xây dựng quê hương.

Nhà sáng tác Đà Lạt – tháng 4/2018

TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ - TRUNG TÂM HỖ TRỢ SÁNG TÁC VĂN HỌC NGHỆ THUÂT
Địa chỉ : 1A Hoa Lư, Hai Bà Trưng, Hà Nội
Điện thoại : 04 39.745.763
Bản quyền thuộc về Trung tâm Hỗ trợ Sáng tác VHNT. Yêu cầu trích nguồn khi đăng tải nội dung từ trang web này