BÀI VIẾT MỚI

Vừa đủ rong rêu một nỗi buồn - Tản văn của Thái Hồng - Hội văn học nghệ thuật các Dân tộc thiểu số Việt Nam

Tản văn của Thái Hồng – Hội văn học nghệ thuật các Dân tộc thiểu số Việt Nam, sáng tác tại Nhà sáng tác Đà Lạt tháng 9-2018.

VỪA ĐỦ RONG RÊU MỘT NỖI BUỒN

Thường ví von Đà Lạt bởi nhiều mỹ từ: Đà Lạt hoa, xứ sở của sương mù, thành phố ngàn thông... Không sao cả! Nơi này vốn là như vậy, đầy mơ mộng lãng mạn bởi không gian quyến rũ.
Tối muộn nghe guitar với giọng hát mộc nơi phòng trà ấm cúng lọt thỏm giữa cái lạnh vừa đủ, cho ta cảm giác được trở về với nỗi cô độc của chính mình sau đó.
 
Miên man với bao thước phim quay chậm. Những ngôi nhà có kiến trúc độc đáo ít trùng lặp ẩn hiện sau tán lá thông như lùi vào thế giới trầm mặc, có tiếng chuông giáo đường xa vọng. Nơi này là mảnh đất dành cho sự tĩnh lặng với nhiểu ngôi chùa, thiền viện, tu viện, viện nghiên cứu... Người Đà Lạt cũng náu mình vào chiếc áo choàng kín đáo thanh lịch. Bởi lạnh? Hay bởi cư dân nơi này đến từ nhiều vùng khác nhau, nên sự e dè vốn cần thiết? Hoặc bởi trời đất nơi này khiến người ta phải thu mình sống chậm, để chiêm nghiệm ngẫm ngợi về nhiều điều mà cuộc sống hối hả ở nơi khác cuốn cuồn cuộn. Khoảnh khắc thời gian ở đây như dừng lại trong từng sát na.
 
Tôi thường đến Đà Lạt như tìm cho chính mình sự lắng đọng, như phần thưởng dành cho bản thân. Một mình lang thang vào rừng thông. Quanh co qua những con dốc vắng tựa như ngõ đời mình. Ngồi ở một góc cafe trầm ngâm, ngắm đỉnh đồi mây trắng chiều phai chập chùng. Thỉnh thoảng nhấm nháp tí vang đỏ bên chiếc lò sưởi ấm áp và phiêu trong giai điệu bất hủ của những tài hoa âm nhạc. Chìm vào thế giới mà chỉ riêng mình mới cảm nhận được hết thế nào là hạnh phúc của cô độc.
 
Một sáng bàng hoàng nhận ra trong sương sự khác lạ đã đang dần rõ nét (hay tại ta quá lơ đễnh). Những chiếc áo choàng mỏng manh hơn giữa phố xá tấp nập. Hàng thông như thu mình lại thưa dần (đoán thế, chứ vẫn bạt ngàn thông) phố xá đông vui quá!.
Một nỗi buồn chớm rong rêu khi sâm sẩm tối, khi bước chân ta đang vội trở về căn hầm ẩn náu, khi một màu hồng của lửa mới vừa nhen nhóm ven hồ, bên rừng thông, điểm xuyết cho không gian xanh tĩnh lặng.
Một nhóm trẻ tổ chức dã ngoại, đốt lửa bằng những cây thông tươi đốn từ ven rừng.Tiếng tí tách của những nhánh thông non nói gì với đêm trăng bắt nhịp cùng guitar, kèn armonica và tiếng rôm rả cùa những người trẻ vô tư, khi cuộc vui vừa chớm. Ta già chăng? Có lẽ!
 
Đột nhiên ta sợ mơ hồ.
Gió đêm trượt trên những ngọn đồi. Con đường vắng cong dầy bóng tối và nỗi gì không thể gọi tên.
Ôi, vừa đủ rong rêu một nỗi buồn!

TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ - TRUNG TÂM HỖ TRỢ SÁNG TÁC VĂN HỌC NGHỆ THUÂT
Địa chỉ : 1A Hoa Lư, Hai Bà Trưng, Hà Nội
Điện thoại : 04 39.745.763
Bản quyền thuộc về Trung tâm Hỗ trợ Sáng tác VHNT. Yêu cầu trích nguồn khi đăng tải nội dung từ trang web này