Chùm thơ của Trúc Linh Lan - Hội Văn học nghệ thuật các Dân tộc thiểu số Việt Nam
- Written by Minh Phương
Thơ của tác giả Trúc Linh Lan - Hội Văn học nghệ thuật các Dân tộc thiểu số Việt Nam – sáng tác tại Nhà sáng tác Đà Nẵng tháng 9/2019.
THƯƠNG MÁ MỘT MÌNH THẮP BÓNG TRĂNG XƯA
Ta thắp lồng đèn thương tuổi thơ ta
Một thời chuồn chuồn châu chấu
Chiếc lon gắn xuyên cọng dây chì rước đèn khắp ngỏ
Đom đóm khúc khích cười vỗ cánh bay theo.
Vườn cổ tích đầy sao… trong veo
Có cô Tấm đi ra từ trái thị
Miếng cau miếng trầu bà kể bao đạo lý
Ống ngoáy xoay tròn vôi đỏ thắm nghĩa nhân
Ta đốt ngọn nến buồn thương nhớ một vầng trăng
Hoa sâm đất tím một trời hạ bạc
Long đong phận mình quê người độ nhật
Tháng tám dưng cộ đèn đứng tiếc ngẩn ngơ
Cái bánh con heo như một giấc mơ
Cắn nhín nhín nghe tràn đầy hạnh phúc
Bây giờ bánh trái đầy mâm sao rưng rưng muốn khóc
Đủ một đêm trăng rằm lại khuyết mấy yêu thương
Chuyện cổ tích ngày xưa! Ai khóa kín khu vườn?
Bầy con lớn lên đứa còn, đứa mất…
Ba đã trăm năm chuyến đi xa khuất
Thương má một mình thắp bóng trăng xưa.
CHIỀU MỸ SƠN
Ta chạm vào em. Nỗi buồn nghìn năm trước
Trên từng bức tượng nun dấu tích mấy vương triều
Sự huyền dịu lung linh những bàn tay múa
Từ nụ cười ẩn dấu nét bi thương
Tôi chạm vào em, giọt lệ hoàng phi
Đêm sáng lửa đưa người về với Phật,
Ai rơi lệ xuống thuyền xuôi cố quốc!
Gửi lại một thiên thần mang mệnh đế vương?
Hồn xưa đâu? Chỉ còn lại rêu phong
Cành lá biếc xôn xao lời năm cũ
Lớp lớp gạch…đền đài loang lổ
Nghiêng bóng hoàng hôn vạm vỡ sau chiều
Viên gạch nào ám ảnh nỗi cô liêu
Cái tĩnh mịch ngủ yên bao trầm tích
Mật ngôn bao đời chưa ai giải được
Trái tim người đập mấy nhịp tình si!
Tôi người đời sau đứng trước một A-ma-ra-va-ti
Cố hiểu được một tình yêu rất thật
Của quân vương dành cho nàng công chúa Việt
Dẫu giây phút cuối cùng không kịp nói biệt ly?
Mỹ Sơn gọi chiều thấp thoáng bóng ai đi
Mà gió thổi áo chàm bay lất phất
Giọt thời gian rơi…bạc trắng miền cổ tháp
Kalan ơi! Chim muông ơi! Chạm từng nét khắc.
Pa-ra-mes-va-ri.
Ơi!Vương quốc Chămpa.
Say đắm lòng
vũ điệu Apsara!
Tha thiết ngậm ngùi
tiếng kèn Saranai
vang xa.
Vang xa…!
CỘT MỐC 275
Tôi ngồi đây
Dựa vào cột mốc này
Như dựa vào lưng mẹ buổi trưa hè nắng dội
Người lính trẻ nói gì về cột mốc
Mà trái tim như nước suối gọi nguồn
Nghe tiếng cha ông từ nghìn năm trước
Mảnh đất này mỗi giọt máu linh thiêng
Tôi ngồi đây
Bên kia là đất Phật
Của những con người đội nắng dầm sương
Nét tần tảo như người dân quê tôi đó
Cũng một thời chinh chiến tang thương
Bao nhiêu năm rồi?
cuộc sống mới hồi sinh
Tôi ngồi đây
Ngẫm nghĩ nụ cười
Thương Tổ quốc bao lần gian khó
Thương đất mẹ bao lần lệ nhỏ
Để có buổi trưa này
Tôi dựa vào cột mốc
Bình yên.