CHỐN QUAY VỀ - Truyện ngắn của Tống Đức Sơn – Hội văn học nghệ thuật Lạng Sơn

Truyện ngắn của Tống Đức Sơn – Hội văn học nghệ thuật Lạng Sơn – sáng tác tại Nhà sáng tác Vũng Tàu tháng 4/2021.

CHỐN QUAY VỀ

           Cầm tờ quyết định ly hôn của Tòa án nhân dân huyện, trên đường về nhà Kim Chi thấy lòng mình rối bời, trái tim như vỡ vụn. Chị thở dốc, nước mắt lã chã tuôn, đau xót cho mình, cho đứa con bé bỏng chưa kịp cảm nhận tình thương của các đấng sinh thành đã phải chứng kiến cảnh chia tay. Ở thị  trấn này, khách qua đường ai cũng nhìn chị. Nét mặt bơ phờ…  chị tiếc cho phận mình.

           Sáng. Bước ra khỏi nhà Chi nhớ như in lời thỏ thẻ của đứa con gái bé bỏng tội nghiệp: mẹ nhớ về ngay với em nhé. Bốn tuổi- tâm hồn con của chị trong trẻo như trang giấy trắng. Vậy mà trong phút chốc chồng chị đã viết lên tâm hồn nó một vết đen khó gột rửa.

           -Lại  ra đi… Tiếng chì chiết của mẹ chồng làm chị chạnh lòng. Chị bước nhanh ra khỏi nhà như muốn trốn chạy những lời thị phi của mẹ chồng. Đặc biệt Chi không muốn chứng kiến cảnh gào khóc của con chị, không muốn làm vấy bẩn tâm hồn ngây thơ của đứa con tội nghiệp. Chi quyết tâm dứt áo ra đi để lo kiếm cơm nuôi mình, nuôi con. Chị không muốn mình là kẻ sống ký sinh bằng những đồng tiền trợ cấp hàng tháng của gia đình chồng.

           Đời chị giống như con chim sẻ gặp bão, không còn ai chở che. Sáng ở  quê,  tối đã ở Hà Thành.

          Bóng đêm bao trùm miền đất phồn hoa này. Người và xe cộ nườm mượp như mắc cửi. Khác xa nơi phố núi quê chị, bốn bề vách núi đá giăng xanh xám. Vào những ngày mùa Đông, người đi lại thưa thớt, họa hoằn người có công việc mới bước ra khỏi nhà, hoặc đám thanh niên mới lớn thích ngao du tán gẫu mới rủ nhau phóng xe máy ra ngoài đường.

           Ở Hà Thành vào ngày nghỉ chị ngủ vùi cho lại sức để hôm sau có sức lao động mưu sinh. Đêm nay, lòng chị buồn não nề. Chị lang thang đi về cuối phố. Trời chuyển mùa hơi lạnh, chị mông lung:Tại sao mình phải nhịn ăn nhịn mặc để rồi kết quả là con số không? Chồng đã phụ chị. Lang thang một mình như gái đứng đường, mấy gã thanh niên chòng ghẹo:

          -Bò lạc à em ơi. Đi chơi với bọn anh đi.. những tiếng cười hô hố ném vào khoảng không. Kệ, im lặng là vàng, chị không biểu hiện cảm xúc trên gương mặt. Nơi đông người qua lại chị không sợ những kẻ du thủ du thực chút nào. Chị đã tự dặn lòng mình phải cứng cáp nơi biển người để không bị nhấn chìm vào vòng lốc xoáy của cuộc đời.

           Chi chọn quán cóc bình dân, nơi góc tối nhưng dễ để quan sát người qua lại, những đôi tình nhân trẻ tự tình hơi thái quá, chúng hôn nhau chút chít. Qua ánh đèn điện lờ mờ hắt ra những quầng sáng hư ảo bắt buộc chị phải nhìn cảnh tượng lộ liễu trớ trêu. Chị chọn chai rượu mạnh  để quên đi nỗi cô đơn

           -Giá mà… đừng lấy chồng sớm. Ý nghĩ ấy cứ bấn loạn trong đầu chị. Cuộc đời ai cũng đoán định được những ngả rẽ thì chị không phải trầm mình trong bể khổ.Là chị cả trong nhà mà không làm được tấm gương sáng để các em soi, chúng mà biết chị ly dị thì chúng sẽ nghĩ về chị như thế nào? Chồng nghiện đi tù- đã làm cho bố mẹ chị tan nát cõi lòng. Cả nhà khóc  than thương chị- thương đứa con gái bé bỏng đã nếm trải nỗi buồn phiền do cha mẹ mang lại. Chị nhớ lời nói của bố mẹ:

           -Dù thế nào con vẫn phải sống tốt. Sống thật đàng hoàng, mãi mãi con là đứa con  mà bố mẹ yêu quý.

           Chị nốc cạn cốc rượu. Những giọt rượu đắng đang lan tỏa khắp cơ thể của chị. Chị muốn say… thật say. Nơi đây chẳng ai thân thích say mới khoái. Say có lẽ giúp chị giải tỏa nỗi buồn. Quên gia đình nhà chồng.

           Chị thấy buồn cười, tự chế nhạo mình, hồi chung sống với chồng chị thấy anh ta uống rượu rất ít. Chị thầm nghĩ hắn là người ngoan, nào ngờ những kẻ nghiệp ngập ma túy rất hạn chế uống rượu. Chị cười cho sự ngây thơ của mình.

           Lúc này chị muốn quên những lời đay nghiến của mẹ chồng:
           -Mày không ở nhà ai nuôi con cho mày.
           -Mẹ cung phụng được người nghiện thì mẹ phải nuôi được cái Na.
           -Mày nhớ gửi tiền về cho nó…
           -Có thì gửi thôi.
           -Đi xa đừng ngắm vuốt không có tiền mà sống đâu, không ai giúp mãi được.
           -Con biết rồi.
           -Con này giỏi, chồng đi tù nó dám cãi mẹ chồng.
    Nước mắt Chi trực trào. Chị kìm nén không cho mẹ chồng thấy được sự yếu đuối bất lực trong tình cảnh này.
           -Khóc là hèn, van xin là yếu đuối.
           Bố chồng nhìn chị không nói một câu, ông nén thở dài quay đi. Chị thừa biết ông khổ tâm không kém chị. Những cuộc đấu khẩu giữa chị và mẹ chồng ông luôn dàn hòa:
           -Tôi xin bà, nhà thông gia người ta đã trao gửi phúc phận con gái cho nhà mình. Nó dại khờ thì mình phải dạy nhiều. Phúc phận mình đến đâu mình nhận đến đấy, đừng mắng con dâu mà tội nghiệp.
           Mẹ chồng Chi gào lên, kéo ông vào cơn thịnh nộ của bão lòng:
           -Ông trăng hoa mà còn dám nói tôi. Ông không để tôi dạy nó người ta chửi vào mặt tôi.
           Ông cự lại theo kiểu nghệ sĩ:
           -Đàn ông không có gái theo khác gì hàng quá hạn sử dụng. Bà mẹ chồng của Chi  nổi điên, xông vào cào cấu ông như thể gặp ông đang hủ hóa. Ông chắp tay van xin:
           -Bà hãy để tôi yên. Nếu bà  không muốn tôi ở đây bà cứ ký vào đơn ly dị đi. Tôi giải phóng cho bà đấy.
           -Tôi biết ngay mà, ông chán tôi chê tôi xấu tôi già . Tôi khổ vì ai? Bà chồm lên như con thú bị trọng thương.
           Chứng kiến cảnh cãi vã của bố mẹ chồng Chi thấy đau khổ. Tình cảm lây lan là vậy.
           Ông lẳng lặng vào buồng. Mẹ chồng mệt, ngồi thẫn thờ. Chị nhẹ nhàng cáo từ:
           -Con đi đây.
           -Không được quan hệ trai gái đấy.
           -Mẹ không có quyền cấm con.
-Danh chính ngôn thuận cô vẫn là con dâu tôi. Có giỏi thì cô ly hôn đi
-Con đã quyết định rồi… Chi chìa tờ ly đơn, nét mặt mẹ chồng chị chuyển sang tái nhợt.

***

Lúc ấy, Chi thấy mình thật có lỗi. Chị bước vội ra cửa để giấu những giọt nước mắt. Đêm nay, chị lại quặn lòng. Cái thưở ngày xưa vọng về trong ký ức. Ngày ấy chị mặn mà xinh đẹp, mẹ chồng dỗ ngon ngọt:

-Nếu cháu chịu làm dâu nhà bác, cháu sẽ ở nhà mặt phố thoát cảnh chân lấm tay bùn.

Mẹ chồng nói như rót mật vào tai cũng làm chị thinh thích. Được vậy chị đã vượt khối đứa bạn sống cùng làng. Lấy chồng nông thôn biết đến bao giờ được mở mặt. Hạnh phúc đến với chị quá nhanh, phải nói Hỷ là tay thanh niên ga lăng. Hắn yêu chị ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chi ý thức được mình đẹp, đến độ mấy tay quản lý thị trường đi kiểm tra nơi chợ phiên cũng buông lời ong bướm. Bố mẹ chị nghèo nhưng thuộc diện  gia giáo, dạy chị nhận thức đầy đủ về : Công-Dung-Ngôn-Hạnh. Chi luôn tự hào về điều đó.

Chi thấy thật lạ, hôm nay chị uống rượu như nước lã mà không thấy say. Chi có dịp mường tượng những giây phút mặn nồng bên chồng con, những lời ngon ngọt, những cơn thịnh nộ của mẹ chồng. Có rượu làm cho con người rộng lượng hơn thì phải…Chi trào dâng niềm thông cảm sâu sắc với mẹ chồng. Kể ra bà cũng là con người tốt, ác khẩu nhưng thâm tâm lại chu đáo. Biết chồng trăng hoa ngoài vợ ngoài chồng bà chỉ khuyên nhủ, đến độ gào thét như hiện tại là đã quá mức kiểm soát của bà.Nếu  ở hoàn cảnh như mẹ chồng, Chi cũng bí bách và cay đắng. Lấy được ông chồng đẹp trai phong độ đến già lại đổ đốn….

Số chị còn đau lòng hơn mẹ chồng, chị đã tự giải phóng cho mình. Chi không tin bố chồng của mình đổ đốn. Nghe phong thanh cô bạn nói:
-Bố chồng của mày sống bệnh hoạn như phim phương Tây.
Chi và bạn đã từng cãi nhau kịch liệt, đến nỗi đứa bạn quả quyết:
-Ông ấy đã từng đòi làm tình với tao lúc say rượu. Bọn cave cũng được chiều chuộng ông ta nhiều lần.
-Đồ điên… chị quát rồi bỏ đi. Kệ cô bạn lải nhải một mình.
Cô bạn tức khí chửi với theo:
-Mày điên thì có.
Hóa ra bố chồng của Chi đâu phải gỗ đá. Lý trí đôi khi cũng bị tan chảy bởi cái đẹp, cái lạ. Biết con trai hư hỏng, ông đã chán đời bỏ mặc vợ già để tìm đến thú vui ích kỷ. Có lúc ông nhìn Chi như định muốn nói điều gì? Đôi lúc ông trấn an Chi:
-Con hãy làm theo điều con muốn. Thằng Hỷ hư hỏng rồi con ạ. Đứa cháu nội để bố mẹ nuôi giúp.
Nghe câu nói này, mẹ chồng giẫy như đỉa phải vôi:
-Đời cua cua máy, đời cáy cáy đào.
Ngẫm nghĩ cô thấy thương bà - người phụ nữ đã mãn kinh thường dễ bị tổn thương. Chuyện chồng con đổ đốn cũng dễ làm bà nổi điên. Bà cô đơn đến cùng cực, không có ai dốc bầu tâm sự. Thần tượng của bà là ông cũng sụp đổ như lâu đài cát. Bà đang sống bằng ký ức của tuổi trẻ. Có lẽ đó là điểm tựa để cứu rỗi linh hồn trong lúc đau khổ.
Chi cũng đang là người đàn bà cô đơn. Chị khước từ những lời cầu hôn của phi công trẻ, của những ông già rửng mỡ, thích yêu gỡ mà thôi.
Đêm nay, chị thao thức nhắn tin cho mẹ chồng:
“ Ngàn lần con xin lỗi mẹ. Con cũng là người đàn bà đơn độc”.
Chị mừng đến lặng người, khi mẹ chồng nhắn tin:
-Mẹ cám ơn. Quyết định của con là đúng đắn mẹ luôn trân trọng  điều đó.
Thì ra trong đau khổ con người hay có mối đồng cảm. Chị lại nhắn tiếp những dòng chữ an ủi mẹ chồng:
“ Người ta có nhiều nơi để đến nhưng con chỉ có một chốn quay về ”.

TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ - TRUNG TÂM HỖ TRỢ SÁNG TÁC VĂN HỌC NGHỆ THUÂT
Địa chỉ : 1A Hoa Lư, Hai Bà Trưng, Hà Nội
Điện thoại : 04 39.745.763
Bản quyền thuộc về Trung tâm Hỗ trợ Sáng tác VHNT. Yêu cầu trích nguồn khi đăng tải nội dung từ trang web này