VƯỢT VÂY - Truyện ký của Đỗ Dũng - Hội văn học nghệ thuật Thái Nguyên (P2)

Truyện ký của Đỗ Dũng - Hội văn học nghệ thuật Thái Nguyên – hoàn thành tại nhà sáng tác Vũng Tàu tháng 4/2021

VƯỢT VÂY

3. Trên bầu trời chi chít sao. Tiếng máy bay T130 lại “ ùng, oàng” kéo đến. Bụng nó nhấp nháy lửa. Tôi bò sát xuống một rạch nước, ép mình vào hàm ếch để tránh đạn. Một luồng đạn 12li8 từ chiếc phi cơ T130 xả lanh canh lên mặt đá mắc ma xanh lét tôi thoát chết lần thứ tư…

Có tiếng động mạnh trong lùm cây trên lạch đá bên cạnh. Tôi lắng tai nghe ngóng lên đạn, nằm chờ.

Một con sói xám ? Không ! tên lính Thái Lan đang lết dần về phía tôi. Tưởng hắn không nhìn thấy mình, không ngờ hắn vùng dậy giáng thật mạnh một hòn đá to vào đầu tôi. Tôi giơ 2 chân kẹp súng AK, xiết cò trọn một băng vào ngực tên địch, lưỡi lê AK của tôi đã ngập vào ngực trái hắn. Hắn bị văng ra 2 mặt trợn trừng. Rút lê, thế là tôi thoát chết lần thứ 5. Máu tên địch nhòa trên mặt tôi nhớp nháp. Đạn phá của AK ở sau lưng hắn to như miệng bát ô tô…Máu phun trào như chọc tiết lợn.

Không biết đêm ấy tôi bò được bao nhiêu mét 100m hay 300m ? hay hơn nữa. Hai khủy tay đỏ lòm. Trên vai tôi là 2 khẩu AK và một chiếc ba lô to bè có nhiều vật kỷ niệm và lương khô, nước uống. Tôi cởi bao xe thắt lưng gãi xoành xoạch. Một vài vẩy đỏ lấm tấm ở thắt lưng và khu bẹn…thôi chết rồi ! Hắc lào ! Tôi gãi đến bật máu ra mới đỡ ngứa. Vốn là người miền núi vùng Sơn Cước Lào Cai tôi có kinh nghiệm trị vết thương cho mình và Hắc Lào. Tôi cởi chuồng tắm tiên kỳ cọ thật kỹ càng. Mặc quần áo tươm tất rồi lê theo bờ suối tìm lá thuốc dịt vào vết thương, sát lên chỗ bị hắc lào (bài thuốc này rất hiếm) thấy dễ chịu. Tôi lại dở thuốc lá thơm ra “phì phèo”. Hai mắt tôi rũ xuống tôi chợp mắt, hai chân tôi xưng tấy. Tôi quẳng tất xuống suối và nới dây giầy cho đỡ tức “cước ” chân….

Sáng hôm sau nữa tôi dậy tập đi. À mình còn sống đây ! còn sống cơ mà. Sao mình không tự vận động lo cho đời mình nhỉ ? Chống súng tôi vùng dậy chạy được dăm bẩy bước và ngã nhoài vào bụi cây cúc dại.

Nghỉ đã, ăn lương khô đã rồi đi tiếp. Tôi chui tọt vào lùm cúc dại đánh một giấc tới trưa hả hê. May mà ở đại hội trinh sát C20 đi tiền nhập vào hàng rào địch, nhiều đêm ngủ trong tầm cối, ngoài tầm lựu đạn địch mà tôi không khi nào gáy cả. Nên tôi giữ kín mình rất chắc.

Chiều ! tôi đi chầm chậm nhờ 2 cây AK là 2 cái nạng “dìu” tôi. Tôi đi, tôi lết được 200m thì phát hiện có tiếng người nói. Tôi áp tai vào mạch đá. Chết rồi lại gặp thám báo địch. Bản năng lính thận trọng  tôi bừng thức tôi lên đạn chuẩn bị lừu đạn (May sao tôi còn nguyên 4 quả lựu đạn USA ở trong bao xe).

Ba tên lính mẹo Vàng Pao đang đi dọc khe suối lội bì bõm. Thời cơ diệt địch đã đến. Chúng cách tôi chừng 15-20m gì đó. Tôi ghì mình vào tảng đá tung ra một quả lựu đạn Mỹ. “Ầm!” Tôi xiết cò súng AK lia tới tấp vào lũ địch. Hai thằng chết tươi giãy đành đạch. Còn một thằng chạy thục mạng ngược lại. Tôi tỳ súng bắn đuổi. Hồi còn tân binh tôi nổi danh toàn tiểu đoàn. Xạ thủ xuất sắc trúng 3 vòng 10 bắn tập. Tên giặc ngã dúi úp mặt xuống khe nước phềng phào. Tôi tiến nhanh lục tìm lương khô trong ba lô của các xác chết. Tự dưng trong tôi phần người lại trỗi dậy. Tôi thấy thương thương 3 người lính mẹo. Chúng còn rất trẻ chỉ độ 12-13 tuổi là cùng. Tôi lôi xác chúng nằm thong dong trong tảng đá và xếp kín đá cuội. Phòng khi bị chó sói ăn thịt, diều hâu moi ruột gan. Tôi bình tĩnh kỳ lạ và tự tin vào đôi chân của mình. Tôi đi tiếp.

4. Bỗng tôi vấp phải một sợi dây điện và ngã vật ra. Mệt quá ! có lẽ mình kiệt sức mất rồi. Tôi nằm ngửa nhìn trời. Làm sao về được đơn vị đây. Trong tôi ý thức về đồng đội là bao quát hơn cả. Không bao giờ có ý thức “đảo ngũ” Óc tôi chợt léo sáng. Tôi dùng dao găm cắt đứt sợi dây điện của đơn vị nào đã mắc. Tôi mừng thầm thấy dây điện là đơn vị mình rồi. Bởi vì chỉ có quân ta “Mới dùng hữu tuyến thôi” Địch thì không khi nào dùng dây hữu tuyến (chúng dùng VTĐ là chính). Cắt dây điện xong tôi rúc vào một khe đá nằm chờ. Tôi miên man nhớ về quê nhà, cha mẹ, người yêu và dòng sông Thao hiền hòa văng vẳng tiếng hò kéo lưới đêm trăng đánh cá.

Tôi liếm môi để tái diễn những nụ hôn nồng cháy của em trao tôi trước ngày nhập ngũ. Tôi giơ chiếc khăn tay có đôi chim em thêu rất đẹp, nhân ngày đính hôn năm nào. Tôi cười lặng lẽ chợt nhận ra mình “láu cá” mới nghĩ ra cái chiêu thức này. Thể nào cũng có quân thông tin đi nối đường dây qua đây. Nắng sớm mới đẹp đẽ làm sao. Từng cánh hoa cúc dại vàng nhuộm cứ bập bềnh dạt dào theo hướng gió táp hương thơm ngai ngái vào tôi. Tôi chợt nhận ra mình may mắn và biết ơn đồng đội vô cùng. Tôi chợt nhận ra mình hạnh phúc hơn tất cả nhân loại trên trái đất này. Tôi lừng lững từ cõi chết trở về sự sống. Tôi “phục lõng” đồng đội, tôi chờ tình yêu nhân dân. Tôi thấy chân phải tôi xưng cứng chật cả ống quần. Tôi lấy dao găm xé quần cho đỡ cước. Chết rồi ! Chân nhiễm trùng rồi. Bị thương có vô trùng gì đâu. Hôm qua khi giết xong tên “Sói” Thái Lan tôi lại lấy đất thó dịt vào vết thương cơ…thảo nào nhiễm trùng là phải. Thế này thì sao đi tiếp đây ? Đành nằm chờ quân “cứu viện” vậy. Một giờ trôi qua tôi xem đồng hồ (chiếc pôn zốt Nga mà người yêu tôi tặng khi đi chiến đấu). Tôi chợt nhớ đôi môi, đôi mắt em quá đỗi tuyệt vời. Không biết nàng đi lấy chồng chưa nhỉ ? Quái ! “Ghen” à ?. Tôi buồn vô hạn. Bỗng dưng dây điện động đậy. Tôi vụt nhổm dậy nghe ngóng cứ như lúc ở quê cùng Son, người bạn trai thân thiết nhất từ thủa ấu thơ đi săn lợn rừng ấy. Có lần hai thằng đã hạ được một con lợn đến 100kg khi chúng về phá rẫy ở quê tôi bằng 2 viên đạn CKC gắm vào óc nó. Tôi nhớ Son quá ! Mày đang ở đâu ! làm gì hở Son. Hai thằng cùng vào trinh sát C20.

Hôm tôi đi tiền nhập thì Son đi lấy gạo và vũ khí.

Hai đứa chia tay cùng 9 đồng đội, nay chỉ mình tôi trở về. “Đúng rồi! Đứt ở đây! ” Hai anh lính thông tin C18 trao đổi với nhau. Họ nối lại đường dây do tôi cắt đứt. Quái ai cắt dây điện nhỉ. Hay là có bố nào định cuốn về làm dây căng \tăng bạt chăng. Một người lính chửi thề “Đồ khốn nạn” tôi hô to “Tôi đấy ! các đồng chí ạ !” Như có 1 phản xạ thần kỳ 2 người lính thông tin “lia” đạn về phía tôi. May cho tôi cao số đã tính sẵn nằm phục sau tảng đá chứ không thì toi mạng do chính đồng đội mình.

Thấy tôi không bắn trả, họ hỏi “Mật khẩu”. Tôi trả lời gọn đanh thép “Sông Thao” quân “Cụ Chuông” đây C20.165.312 đây. Họ đỡ tôi dậy và dúi vào tay tôi 1 gói lương khô JA701 và điếu “Tam Đảo”.

Tôi tặng họ 2 hộp “Bích qui” con mèo xanh, 1 bao thuốc lá thơm của Thái Lan và 1 gói mì chính 9 thìa úp của Mỹ “Thế ông bị thương ở đâu” họ hỏi. Tôi kể lại trận đánh Đồi Con Lợn… một cách chi tiết. Họ gọi điện về trung đoàn báo có tôi ở đây cho trinh sát C20 khênh về. Họ lại đi kiểm tra tiếp. Tôi nhớ họ và khóc tức tưởi…Bỗng lại có tiếng người bên lùm cây bên kia bờ suối. Tôi cố gắng bò sang vạch tìm cẩn thận. Tôi giật mình. Một tên thám báo Vàng Pao bị gãy chân đang ngất xỉu ở trong bụi cúc tay lăm lăm các pin. Tôi đá hắn đánh thức dậy. Hắn chừng mắt chắp tay vái lia lịa. Anh chàng này cũng chừng độ 13-14 tuổi là cùng. Tôi tước vũ khí và đỡ hắn dậy. Vốn là người miền núi tôi nghe thoáng tiếng Lào Thoong cùng giống tiếng Tày, Nùng quê tôi và hiểu hắn ở “Pôn xa Pẳn” sư ở chùa bị bắt đi lính. Hắn khóc xin tha mạng. Tôi băng lại vết thương cho hắn rồi lấy lương khô, thuốc lá để hắn ăn, hắn hút. Hắn lậy tôi như tế sao. Tôi nói hắn chờ đồng đội tôi hắn hiểu và gật đầu….

Hai giờ trôi qua. Nắng đã tắt dần. Bỗng có tiếng xì xào và cái mũ tai bèo xuất hiện. Trời ! Son ! tôi gào nức nở. Cả tổ chinh sát : Tuấn, Son, Hinh, Như, Trinh lao vào chỗ tôi. Họ bế thốc tôi dậy và dìu tên tù binh người Lào Thoong đi ra..15km Son cõng tôi, anh Hinh anh Phú cáng tên tù binh. Anh Hinh hỏi “Trong ba lô của cậu có thơ không mà nặng thế”, “Có đấy nhiều thứ lắm”. Tôi vội vàng khoe đủ điều cho đồng đội mình hay. Đến trạm giao liên Trung đoàn chúng tôi gửi tên tù binh cho đơn vị Pa thét Lào đưa về hậu cứ.

Một tháng Son chăm sóc tôi khỏi bệnh kiết lị với vết thương nhiễm trùng ở chân. Nay đã nên da non.

Truyện đó đã xẩy ra vào mùa khô 1971. Bây giờ nhớ lại 2 thằng cứ ngậm ngùi thương đồng đội mình mãi. 10/2015 tôi có vào chiến trường Lào tìm họ. Thế là tôi vượt vây, vượt khỏi lưỡi hái của tử thần đi về với đồng đội, với mình để đi chiến đấu tiếp ở Quảng Trị 72, Bình Dương 1975 sau này.

TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ - TRUNG TÂM HỖ TRỢ SÁNG TÁC VĂN HỌC NGHỆ THUÂT
Địa chỉ : 1A Hoa Lư, Hai Bà Trưng, Hà Nội
Điện thoại : 04 39.745.763
Bản quyền thuộc về Trung tâm Hỗ trợ Sáng tác VHNT. Yêu cầu trích nguồn khi đăng tải nội dung từ trang web này