“Trái Phết” - truyện ngắn của Hà Duy Nghĩa – Hội văn học nghệ thuật Quảng Bình

Truyện ngắn: “ Trái Phết” của Hà Duy Nghĩa – Hội văn học nghệ thuật Quảng Bình, sáng tác tại Nhà sáng tác Đà Nẵng tháng 6-2019

TRÁI PHẾT

           Xưa nay, làng Đông Quan này thảng hoặc vẫn có trẻ lai được sinh ra. Là do cái genne trội, genne lặn gì đấy tận đời các cụ kỵ quay trở lại. Những người có học hành đổ đạt xứ này lý giải thế. Còn những người già thì vẫn nhớ, mấy chục năm trời Pháp đóng đồn Cây Sung, làng này không biết bao nhiêu lần chúng đến bố ráp, quấy càn. Mỗi lần đều nhà cháy, người van la, lợn bò rống riết. Rồi mấy tháng sau, đôi ba đứa trẻ lạ ra đời. Đứa da ngăm đen tóc xoăn tít. Đứa da trắng nõn tóc hoe vàng. Đứa da nâu đỏ tóc râu ngô... Ai cũng kín đáo thở dài ái ngại, thương những người đàn bà thời binh đao. Rồi sang thời đổi mới mở cửa, làng này đổ xô làm du lịch. Phụ nữ làm giỏi nhất. Đồng ra đồng vào nhẹ nhàng. Quê nghèo thay da đổi thịt, sạch sẽ khang trang. Nhiều nhà lên tầng, đường làng như phố xá. Trẻ con lai ra đời có vẻ nhiều hơn. Không ai rỗi hơi thống kê, nhưng trong mỗi lớp học sinh, thế nào cũng có dăm ba đứa, hoặc da ngăm đen tóc xoăn tít, da trắng nõn tóc hoe vàng, hoặc da nâu đỏ, tóc râu ngô...

           Chuyện thường tình, ai nhắc mà làm gì! Thế mà, lão Hụ dở hơi. Như con ma men ngất ngưỡng chân nam đá chân chiêu nơi ngõ xóm, lại ghé vào nhà Trứ, khi anh cất tiếng ầu ơru đứa con trai vừa ba tháng tuổi. Lão khẽ nhếch nhếch ria mép mấy cái, rồi buột lời: “Nghe tin... cậu có nhung hươu châu Phi, bán lại cho lão một ít, để bổ dưỡng tuổi già. Hợ hợ hợ...” Lão cười, cái cười không giống ai. Vừa khoái chí, vừa thâm trầm ma mãnh, vừa hiền hậu tuổi già...

           Đúng là cái miệng lắm lời! Khi lão Hụ ngất ngưỡng đi đã xa, chỉ con cái lưng áo màu cháo lòng nhàu nhĩ khật khưỡng thấp thoáng, lòng Trứ gờn gợn nỗi niềm rất khó tả? Những câu hỏi cuộn lên tự đáy sâu thẳm khoác vẻ ngoài an nhiên. Một chút gì như con sóng quẫy nhẹ ở đáy sông. Ta xưa nay khỏe mạnh trai tráng, nào có liên quan gì đến nhung hươu? Đã thế, lão còn nói nhung hươu xứ châu Phi, tận bên kia nửa vòng trái đất? Thôi, mặc kệ, lão ma xó dở hơi ai chấp làm gì!

           Thằng bé bụ bẫm khẽ trở mình trong tay Trứ, khiến anh bất giác nhìn lại. Sao nó không có nét gì của anh, và vợ anh? Nước da nó ngăm ngăm đen. Tóc lại dày và xoắn tít? Hay là... lời lão Hụ bóng gió...?

Làng Đông Quan bán sơn địa chứa đựng những di tích lịch sử có tiếng, cùng nhiều giá trị văn hóa đặc sắc, thành nơi thu hút khách du lịch bốn phương tụ về. Nhất là khách nước ngoài, các nước phương Đông, phương Tây và cả các nước châu Phi. Đủ hạng người, đủ màu da, đủ ham muốn khám phá vùng đất lạ lẫm vừa đổi mới. Làng Đông Quan nhanh chóng thành làng du lịch. Đời sống quê nghèo từng bước đổi thay.

Mây hồn nhiên như những cánh hoa rừng đầu núi vào sáng mùa xuân. Trong sáng và hiện đại là lợi thế tiềm ẩn trong con người của Mây. Tốt nghiệp Học viện báo chí, không thể xin được việc trong cơ quan nhà nước cô chọn con đường làm phóng viên tự do. Với khả năng tiếng Anh lưu loát, lại am tường sâu sắc văn hóa bản địa,khi có cơ hội Mây còn kiêm luôn cả hướng dẫn viên du lịch để có thêm tiền trang trải cho cuộc sống.Dường như vị khách nào cũng muốn được Mây đưa đón, hướng dẫn.Hẳn nhiên thôi, bởi cô quá đẹp.Mỗi giờ được cô hướng dẫn, thuyết minh, là khách được cả một trời hiểu biết về lịch sử, về phong tục và đời sống người dân xứ này...

           Một ngày đẹp trời Mây lang thang theo con phố bán hàng lưu niệm cho khách du lịch, cô tình cờ gặp một người đàn ông người Pháp gốc Phi. Qua giao tiếp, hắn tự xưng là nhà nghiên cứu văn hóa phương Đông. Hắn có nhã ý mời Mây cùng hợp tác giúp đỡ tìm hiểu văn hóa truyền thống và cô đã nhận lời. Hắn cao lớn và có vẻ ngoài khá lôi thôi. Màu da của hắn là sự pha trộn vội vàng của một tộc người nào đó ở châu Phi với một người da đỏ, nên càng tăng thêm độ tương phản với đôi mắt trắng dã bạc màu. Đối diện với hắn, Mây thường liên tưởng đến các nhân vật quái dị trong truyện cổ tích.

Những ngày đầu xuân, hắn đã cùng Mây đi dự nhiều lễ hội dân gian ở nhiều tỉnh miền Bắc. Hắn hết lời ca ngợi cô như một ân nhân đã mang đến cho hắn một sự hiểu biết khá sâu sắc về văn hóa dân gian Việt Nam.

Làng Đông Quan lại rộn ràng bởi lễ hội cướp phết đầu xuân. Tục cướp phết nghe nói có tự xửa xưa. Các bậc cao niên thường kể lại, rằng đức Thành hoàng làng là công chúa Thiều Hoa, một nữ tướng thời Hai Bà Trưng. Phiêu dạt về đây khi còn quá trẻ, chưa kịp lấy chồng, sau kháng chiến thất bại. Tất nhiên, với thân phận công chúa cành vàng lá ngọc, đám trai tráng thứ dân làng này, đâu dám mơ màng. Bà dành cuộc đời son rỗi của mình, cho quốc kế dân sinh của làng Đông Quan này. Ngày xuân, bà cho mở hội cướp phết, vừa vui chơi vừa rèn luyện tinh thần thượng võ, vừa thể hiện mong ước tình yêu đôi lứa cho nam thanh nữ tú. Theo đó quy định, chàng trai nào giành được trái phết, trong năm sẽ có cuộc sống phát tài phát lộc, chóng lấy được người mình yêu, và sớm sinh quý tử. Thậm chí người ta đồn rằng, chỉ cần chạm tay được trái phết, cũng gặp may mắn lắm rồi…

Trai tráng trong làng rộn rực, háo hức chờ ngày khai cuộc. Cả tuần ăn nghỉ, tẩm bổ lấy sức xung trận. Sự linh nghiệm của trái phết đến thế nào, cũng u u minh minh. Nhưng sự say mê cướp giật là có thật. Thậm chí rất quyết liệt và đầy mưu mẹo. Dưới chân là mặt ruộng lầy nham nhở trơn trượt, cỏ và rạ sau gặt quấn lấy bàn chân. Lưng trần, vai u thịt bắp, bóng nhẫy mồ hôi, lấm lem bùn nước, lâm trận là biển người như sóng biển trào dâng. Lực điền vạm vỡ, chen vai thích cánh, thậm chí làm như vô tình gây bạo lực. Đôi khi được thế là nhảy lên, giẫm vai giẫm đầu người khác mà lao tới phía có trái phết. Tức là phía có tình yêu, hạnh phúc, sang giàu...

Sinh ra ở làng quê nghèo khó, tự mỗi con người đã biết bươn chải với cuộc sống. Trứ, một chàng đẹp trai, thông minh nhanh nhẹn, đang làm việc ở một công ty gần nhà cũng không phải người ngoại lệ. Hàng ngày anh năng tập thể hình, chơi bóng chuyền bóng rổ, cuối chiều lại đi bơi, người nở nang săn chắc. Anh biết, đua tranh với đám thanh niên thợ cày, thợ nề, thợ mộc, là không dễ chút nào. Nhưng anh không mấy mặn mà tham gia hội cướp phết. Nghĩa là không cần phải xông pha cầu may nơi trái phết để mong có tình yêu. Còn giàu sang, thì do công việc và tính ham làm mang lại, không phải tự trên trời rơi xuống như trái phết. Đã có nhiều cô gái theo đuổi, nhưng Trứ chỉ đối xử như những người bạn.

Mẹ anh năm lần bảy lượt giục anh tham gia cướp phết. Bà mong nhà mau có con dâu, sớm có cháu bồng. Các bà mẹ có con lớn, ai chả thế. Mẹ nói và nhìn Trứ với ánh mắt khẩn cầu, nước mắt rân rấn, khiến anh không cầm lòng được. Thôi thì, tham gia một lần cho biết, để vui chơi cùng thiên hạ, và biết đâu lại gặp may...

*

          Sáng sớm xuân lạnh, mà không khí lễ hội đã nóng rực. Đường làng rậm rịch bước chân trai thanh gái lịch, có cả ông già bào lão, và rất đông trẻ con. Cái nóng rực phả ra từ tiếng trống đại thùng thình giục giã, tiếng thanh la não bạt xập xõa hối thúc, và cả tiếng loa phóng thanh í ới mời gọi vang vang. Nhưng trên hết, cái nóng rực hơi lửa bởi hàng ngàn người từ bốn phương đổ về. Mong ước về sự may mắn tình yêu, hạnh phúc và giàu có do trái phết mang lại, đang ngùn ngụt cháy trong trái tim mỗi người. Mưa xuân dù dày hạt, cũng không thể ngăn sóngngười chực dâng trào. Phần lễ qua nhanh, không mấy ai chú ý. Người ta quá quen tai với các bậc cao niên áo dài khăn đóng diễn bài cúng tế, tri ân đức thành hoàng làng. Phần hội, được xem như môn thể thao dân gian mang tinh thần thượng võ. Ai cũng chăm chăm chờ phần khai hội, nơi thể hiện tinh thần thượng võ của đám trai làng. Thể hiện ở trò chơi cướp phết. Đó là trò chơi thể thao dân gian tổng hợp, hội đủ sự dũng mãnh và khéo léo của cầu thủ bóng rổ, cùng khả năng bứt phá tốc độ của vận động viên điền kinh. Hơn thế, cướp phết còn là môn thể thao đối kháng mãnh liệt, giữa một người với hàng trặm người. Với sự may mắn, rủi ro bất ngờ, nên cũng ẩn chứa nhiều trái khoáy hấp dẫn.

           Trái phết làng Đông Quan có hình cầu, to bằng trái bưởi. Được chế tác công phu từ gốc tre già. Làng bán sơn địa không thiếu của rừng, nhưng xưa nay phết không làm bằng gỗ. Có lẽ gốc tre thớ săn, xoắn, dẻo và bền, va chạm không bị vỡ. Bàn tay nghệ nhân gọt đẽo công phu, đủ nhẵn bóng để dễ trơn trượt khi giành giữ nó. Lại được sơn màu đỏ, đủ để dễ thấy, dù nó đang nằm ở đâu, trong tay ai. Và để sự may mắn không cô đơn, người ta làm ra sáu trái phết. Mỗi trái phết chỉ dùng chơi một lần. Khi trái trước đã có chủ, trái sau mới được chủ trò tung ra.

           Ai nấy đều đổ mắt về phía cây tre đực già, to và cao ở bãi ruộng. Người ta chôn gốc nó thật sâu xuống ruộng, cốt không để bị gió đánh nghiêng ngả. Đầu ngọn tre được gắn một lá cờ đại, kiểu cờ cổ hình vuông nhiều màu xanh đỏ. Đó là "đích" của trò chơi cướp phết. Hai bên cột cờ, là hai con rồng oai nghiêm in trên băng rôn nền vải, màu sắc sặc sỡ. Chúng tham gia làm đường biên của đích, đang mải mê dập dờn trong gió, cổ vũ cho đám trai tráng xung trận. Người chơi chỉ cần ôm trái phết vượt qua giới hạn cây tre và mấy con rồng, là thắng cuộc. Là anh ta có quyền mơ về người đẹp, và sự sang giàu...

           Trời xế chiều, không khí hội cướp phết vẫn không giảm nhiệt, nếu không nói là nóng ngùn ngụt về cuối. Bởi chỉ còn trái phết thứ sáu, trái phết cuối cùng, sắp được chủ làng tung ra. Đó cũng là hy vọng cuối cùng của đám trai lực điền máu me tìm kiếm vận may. Ai nấy mắt hau háu đổ về cái khối tròn đỏ như máu trong tay vị chủ lễ. Biển người lại trào sôi cuồn cuộn, dồn lên rồi dạt ra, như những làn sóng biển không ngưng nghỉ. Dưới chân họ, cánhđồng mấp mô sau vụ gặt, giờ nát bét rơm rạ, bùn lầy lõng bõng. Có chỗ ngập tận đầu gối. Hàng ngàn trai tráng lưng trần, mặt mũi lấm lem bùn đất. Cánh phóng viên ảnh cũng bị cuốn theo lóp ngóp. Muốn có một tấm ảnh mô tả sự sống động của trăm người chơi, họ phải lao vào tâm điểm của cuộc vật lộn. Họ không cướp phết, nhưng họ cướp cái khoảnh khắc kỳ diệu, đặc tả được những khuôn mặt khát khao trái phết. “Muốn ăn thịt hét, thì phải đào giun”, là thế. Có người bị quần cho tơi tả, chưa tan hội đã buông máy nằm sóng sượt trên bờ ruộng nhầy bùn.

           Trái phết như một cục máu, vô tiền khoáng hậu bay giữa nền trời. Không biết ông chủ trò tung lên khi nào, dù ai cũng dán mắt về hướng đó mà cũng bất ngờ. Và lập tức, biển người trai tráng như phát cuồng, như rồ dại, nhảy lên. Nó rơi xuống đám đông, giữa rừng cánh tay chăm chăm cướp giật. Trái phết tròn trơn, nhẹ bẩng, và cứng, không chịu để cho bàn tay nào sở hữu. Cứ chạm vào là nó lăn, nó nẩy, nó nhảỷ ra khỏi tay. Có khi nó lọt xuống ruộng, bùn nước bám lầy nhầy. Lập tức có hàng trăm cánh tay thọc xuống, trái phết lại vùng lên, trườn qua các bàn tay săn đuổi. Đã hai lần Trứ chạm được tay vào trái phết, nhưng cả hai lần anh đều bị đám đông đè nghiến xuống bùn. Nhiều người xéo cả lên đầu lên cổ Trứ mà đi. Anh bị ngạt trong bùn. Khi tưởngchừng đứt hơi, anh đã nghĩ đến cái chết. Đột nhiên trái phết cứu anh dậy. Nó tức thì như mọc cánh, bay vút lên cao, kéo cả đoàn người dạt xô về phía ấy. Hú vía! Anh ngồi dậy trong bùn, thở dốc. Thôi, không phết phiếc gì nữa...

           Trứ khật khừ bước lên bờ, rồi ngã vật xuống bãi cỏ. Cả người anh như nhúng trong bùn nhão, từ đầu đến chân. Nằm thườn thượt như xác chết, mắt đờ dại, miệng đắng ngắt sau suýt chết. Nhưng trái phết lại chơi trò trêu ngươi với anh. Nó vờn những cung lắt léo không xa chỗ anh nằm, tựa thể bảo, em đây, anh Trứ ơi! Biển người cùng với tiếng hò reo duềnh lên dập xuống, hút theo đường bay lắt léo yểu điệu của trái phết. Lần này, hình như trái phết cố ý trêu ghẹo anh, đột nhiên nó lơ lửng như cánh chim muốn hạ cánh, trước mặt anh. Trong khi cách năm bước chân là rừng người hùng hổ săn đuổi nó. Tức thì, Trứ bật tung người như cái lò xo, vươn tay đón cứu con chim bị phường săn sắp hạ thủ. Anh không nghĩ đó là trái phết, nhưng khi chân vừa chạm đất, anh ôm ghì nó chạy như bay về đích…

           Bám theo sau anh, là cả đám trai tráng lấm lem bùn đất, đen nhẻm như bầy quỷ, lao tới như điên. Trái phết chưa qua vạch, là nó còn cơ về tay một ai đó. Tiếng hò reo cổ vũ thúc giục dậy trời. Bước chân Trứ giờ như có bánh xe, quay tít. Chỉ tích tắc nữa, anh làm nên chiến thắng! Nhưng anh nghe hơi nóng phả vào sau cổ. Đám đông xáp tới bất ngờ. Và một bàn tay hung thần ngập bùn, cứng như sắt, bập vào vai anh. Trứ giật mình, nghiêng người một cách bản năng. Cũng có thể nhờ bùn lầy, bàn tay hộ pháp ấy đã trơn tuột. Nhưng cú níu kéo ấy đã làm anh mất đà, loạng choạng của giây khắc lao đến cột cờ đích. Lố nhố trước mặt anh là nhóm trọng tài, người cổ vũ, và cánh phóng viên săn ảnh. Một rừng ống kính chỉa ra chực chờ. Ai cũng đón đợi khuôn hình đặc tả chân dung người chiến thắng ở giây khắc ôm phết vụt qua. Mây cũng thế. Cô chọn được vị trí đắc địa, và đưa máy ảnh lên, bấm lia lịa một seri. Đây thực sự là cơ hội vàng. Một chàng trai khá vạm vỡ, bùn bết từ đầu đến chân, như người nhện trong một bộ phim. Chỉ còn hai con mắt đen và hàm răng trắng. Động tác bươn về đích dũng mãnh...

Roạp! Một cú va chạm như trời giáng. Tối sầm cả mày mặt. Mây không còn biết gì nữa. Một cái gì cấn vào đau ở bụng. Một khối gì đè nặng lên người cô. Oái! Giọng cô lạc hẳn, cố lật cái khối bùn nặng đang đè ngửa trên mình cô. Nhưng bất lực, cô lịm đi...

           Không biết do giẫm phải cục bùn trơn, hay bàn tay nào phía sau giúi mạnh, khiến Trứ bổ nhào về phía trước. Cú va vào ai đó quá mạnh, cũng làm anh tối sầm. Khi mở mắt, anh thấy mình nằm đè lên một người con gái. Ngay cạnh chân cột cờ đích. Đám trai làng vây quanh, chẳng thấy trái phết đâu. Chân tay Trứ như rụng rơi đâu mất, anh không thể đứng dậy ngay được. Cặp đôi, nam trên nữ dưới nhất thời vẫn chưa thể rời nhau. Ai đó khoái chí cười to: “Mọi người ơi! Lại đây xem mối tình sét đánh này.” Tiếng nói cười của đám đông càng râm ran: “Chưa đâu. Đang còn sạc điện!” “Aí chà! Thấy êm cứ nằm mãi!” “Đúng là đẹp đôi ra… phết.” Lát sau, Trứ mới chống tay ngồi dậy được. Và thất bất ngờ, nằm giữa bụng hai người, là trái phết bùn bám nhầy nhụa. Chủ trò tuyên bố, trái phết cuối cùng thuộc về Trứ. Đám trai làng chưng hửng, ngơ ngác trước sự cố định mệnh của đôi trai tài gái sắc. Người ta xúm đến đỡ Trứ đứng dậy. Dưới đất, Mây nằm sóng soài, mềm lả, hơi thở yếu ớt, mái tóc dày bê bết bùn nhão. Mọi người cùng Trứ đưa Mây vào bệnh viện.

           Mối tình định mệnh là thế. Có thể do trái phết linh nghiệm. Trứ ở lại chăm Mây cả tuần, như chăm vợ ốm nằm viện. Từ cháo lao, giặt giũ. Hai người nhìn nhau bẽn lẽn và tình tứ. Trong lòng họ, như thể đã có nhau từ lâu lắm. Mẹ Trứ đến thăm, nhìn Mây, bà cười mãn nguyện: “Thật may, nhà ta có phúc lớn đấy, các con ạ! Tạ ơn trời phật run rủi!" Đám cưới của Trứ với Mây được tiến hành khi dư âm của hội cướp phết còn vọng mãi trong mỗi ngôi làng. Mọi người hân hoan chúc mừng đôi trai tài gái sắc, sớm sinh được quý tử. Hầu như ai cũng đặt niềm tin vào sự linh ứng của trái phết.

Trứ làm việc ở một tập đoàn xây dựng trên thành phố. Mây ở nhà với mẹ chồng, và bươn chãi theo công việc của mình. Cuối tuần, Trứ mới về với vợ. Bữa cơm gia đình ấm cúng, khiến đôi uyên ương càng nồng ấm hạnh phúc. Cả nhà vui đến phát cuồng khi bụng Mây đã lùm lùm. Đêm trong phòng riêng, Trứ sung sướng áp tai vào bụng vợ, chờ nghe thai máy. Bà mẹ Trứ mừng như bắt được vàng, nâng con dâu như nâng trứng. Bà không để Mây đụng tay đụng chân công việc nặng. Lùng mua bằng được các món con dâu thèm ăn dở. Bà đặt tên ở nhà cho đứa cháu đích tôn sắp ra đời, là thằng Phết. Hơi ngồ ngộ, nhưng cả hai vợ chồng Trứ đều gật đầu, bởi trái phết hôm đó đã gắn bó bền chặt hạnh phúc hai người. Ngày Mây sinh thằng Phết, Trứ ngồi ngoài thắc thỏm lo âu. Hai giờ sau, một người nữ hộ sinh ra hỏi: “Người nhà của cô Mây đâu?” Trứ vội vàng chạy tới. Bà nhoẻn cười rồi nháy mắt: “Mời anh vào xem mặt. Con trai nhé, nặng 3,5 kilogam, khóc to như con Tây ấy!” Trứ mừng quýnh, giọng anh lạc hẳn đi, líu ríu nói lời cảm ơn. Đôi mắt anh tự nhiên ngân ngấn nước. Sự cảm động của người được làm cha...

Thằng Phết lớn lên từng ngày, thành niềm vui to lớn của bà nội. Sự chăm sóc quấn quýt của hai người phụ nữ đối với thằng bé, khiến Trứ yên tâm thấy mình hạnh phúc tột đỉnh. Thấy nhiều nét thằng bé không giống mình, anh rụt rè thưa, mẹ anh gạt đi: "Trẻ con mười hai bà mụ nặn ra, mỗi bà một bộ phận, nên khó thống nhất. Vả lại, vì thế mà thay đổi qua mười hai nét mặt. Khi trưởng thành, nó sẽ có nét của cha mẹ". Trứ yêu vợ và tin mẹ, anh không mảy may nghĩ khác.

Thế mà giờ đây, cái lão Hụ ma men, lại dẩu cái mồm ra, xa gần về gốc gác màu da và mái tóc thằng bé. Gì mà nhung hươu với nhung nai châu Phi chứ? Ông chớ có ngậm máu phun người! Nghĩ thế, nhưng khi lão Hụ đi rồi, vòng tay ôm thằng bé của anh không còn thắm thiết như trước nữa. Đêm, anh nằm bên nó, nhưng không còn vồ vập hôn hít. Thậm chí, còn quay mặt vào tường, rầu rĩ như con chó ốm. Mọi cử chỉ của anh, không thể qua được mắt Mây. Một câu hỏi lớn bung ra trong đầu cô, và một cơn giật thột, khiến cô rúm ró...

 Khi Trứ ngủ say, thì Mây lại trằn trọc. Chẳng lẽ có chuyện đó? Mây loáng thoáng nhớ, hắn là một người Pháp gốc Phi, nói tiếng Anh cũng không sõi. Tiếng Việt đôi ba từ lơ lớ: "Xing cha... ảo!" "Cô xẹpla ...ám!" Bảy ngày trôi qua nhanh chóng, hắn rất hài lòng về sự giúp đỡ của cô. Cùng với hàng chục bức ảnh do Mây chụp cho hắn ta kèm theo minh họa. Chiều cuối cùng, sau khi thanh toán tiền công, hắn mời cô ăn tối, ở một nhà hàng, nói là để tưởng thưởng thành tích của hai người sau một tuần vất vả. Suốt bữa ăn, sự lịch lãm của chàng trai Pháp đã làm Mây vui và thoải mái. Cô thấy món rượu vang Pháp hôm nay rất ngon. Cứ réo rắt trong ngực và râm ran hai má. Tròng mắt trắng dã ẩn sâu của hắn luôn nhìn cô nheo cười, khen cô đẹp một cách phấn khích. Hắn lóng ngóng gắp thức ăn tiếp cho cô. Không hiểu do sự vụng về của một người tây khi dùng đũa hay là một sự cố tình(?) Có một vài giọt nước sốt cà chua bắn vào ngực áo Mây, loang một vệt ố. Cô vội vàng đi vào vòi nước để tẩy rửa. Có lẽ bước ngoặt bắt đầu từ đó. Trở lại, uống cạn ly rượu bỏ dở, Mây thấy thoáng chút choáng váng. Lát sau, mặt mày xây xẩm, hai mắt riu ríu chực khép chặt. Vận hết sức chống lại, cố giữ lịch sự trước người nước ngoài, cô vẫn bị đổ gục trên bàn. Màn đêm trùm xuống. Mây thấy mình được trôi bồng bềnh trên hai cánh tay chắc nịch. Ý thức được điều chẳng lành, nhưng tay chân đã không còn cử động được nữa. Một gã tây đốn mạt! Khi thức giấc, trời đã sáng bạch. Nhìn lại, cô hoảng hốt khi thấy mình lõa lồ, nằm sóng soài, tênh hênh trên nệm trắng trong căn buồng nghỉ ở tầng hai của nhà hàng...

Lẽ nào, thằng Phết là kết quả của vụ tai nạn đó? Bây giờ cô làm sao đây? Tự thú với Trứ, mong anh thấu hiểu và tha thứ? Khi đó, sự đổ vỡ sẽ đi đến đâu, ai mà lường hết? Máu ghen đàn ông là rất vô thường! Đã trót rồi phải trét thôi, trừ phi Trứ quyết tâm xét nghiệm genne di truyền (ADN). Khi đó, đến đâu hay đến đấy. Không khí gia đình rơi vào im lặng, có phần ngột ngạt. Mỗi lần cần nói điều gì, đôi vợ chồng trẻ thường lánh mặt nhau.

 Mẹ Trứ thấy hết cả, bà lặng im xem con trai xử lý thế nào, bãn lĩnh đến đâu. Khổ thế, mọi thị phi ở đời, đều đổ lên đầu người phụ nữ. Bà đã từng chịu. Ngày đó, bố thằng Trứ đi công tác, ghé về nhà chỉ nửa ngày. Ông là lính hải quân, ở tận đảo xa, mấy khi được vào đất liền. Ông hy sinh khi bà đang mang thai. Người ta thậm thụt, rằng thằng Trứ là con dân quân. Đến khi đi làm khai sinh cho con, cán bộ xã còn vặn vẹo bà đủ điều. Mỗi lần nghĩ lại, bà buồn đến nao lòng. Làm phụ nữ khổ thế đấy!

 Nhưng ấm ức của Trứ, cuối cùng cũng xì ra với mẹ. Khi vợ đi làm vắng, Trứ dè dặt nêu vấn đề với mẹ về màu da, mái tóc thằng Phết và lời ám chỉ gần xa của lão Hụ. "Giờ ý con thế nào?", bà mẹ hỏi. "Con muốn xét nghiệm ADN..." "Nếu nó không cùng thuyết thống với con, thì sao? Lúc đó anh mất con trai, mất luôn cả vợ, anh nghĩ kỹ chưa?" Trứ chưng hửng. Mẹ anh nói tiếp: "Nếu nó cùng huyết thống với anh, vì nghe nói genne trội genne lặn gì các cụ xưa trở lại, anh sẽ ăn nói thế nào với vợ?" Nói xong, bà bế thằng Phết đến bên Trứ, nói: "Nó chẳng phải của anh đây sao? Cái miệng này chẳng phải của anh không nào? Còn đây, đôi mắt đen ướt long lanh, chẳng phải của vợ anh đây không? Việc của anh, là nuôi dạy nó nên người tử tế. Nhìn dáng thằng bé, chưa biết chừng, mai sau thành cầu thủ bóng chuyền bóng rổ chuyên nghiệp nổi tiếng, anh tha hồ mà hưởng tiếng thơm, nhé! Còn chuyện cướp phết, thì cũng nhất làng, nhé!"

           Không biết, Trứ chỉ cần có lời của mẹ, như điểm tựa để anh vững chí, hay những lời của mẹ quá chí lý, khiến trái tim anh như vừa được bồi thêm liều thuốc an thần. Người lâng lâng như mọc cánh, anh đến bên mẹ, xốc thằng Phết lên thơm chùn chụt, rồi bế nó chạy vù đi.

TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ - TRUNG TÂM HỖ TRỢ SÁNG TÁC VĂN HỌC NGHỆ THUÂT
Địa chỉ : 1A Hoa Lư, Hai Bà Trưng, Hà Nội
Điện thoại : 04 39.745.763
Bản quyền thuộc về Trung tâm Hỗ trợ Sáng tác VHNT. Yêu cầu trích nguồn khi đăng tải nội dung từ trang web này