Chùm thơ của Nguyễn Ánh Tuyết, Trần Đức Hiền - Hội văn học nghệ thuật Thái Bình
- Written by Minh Phương
Chùm thơ của các tác giả Nguyễn Ánh Tuyết; Trần Đức Hiền – Hội văn học nghệ thuật Thái Bình, sáng tác tại Nhà sáng tác Đà Nẵng tháng 3-2019.
THÁNG BA THƯƠNG MẾN
Ánh Tuyết
Hoa gạo ơi! Đừng kiêu hãnh đỏ bời như thế
Cả gan châm lửa đốt trời
Trời ở cao xa lắm
Lửa lại rơi cháy mình đấy thôi!
Là vô cùng thương mến tháng ba ơi
Đồng làng mỡ màng non tơ quá
Lúa dậy thì bầng bầng hớn hở
Ngọn thài lài mơn mởn sức xuân
Cây đơm lộc nhung chồi biếc thanh tân
Gió bỡn cợt hất tung vạt áo
Em gái má hồng làm cỏ lúa
Ngực căng tròn môi mọng như hoa
Là vô cùng thương mến… ôi! tháng ba
Sợi nắng non rót pha lê tràn mặt đất
Con ễnh ương phồng bụng gọi bạn tình khao khát
Én đôi rộn ràng cuống quýt dưới trời xuân
Giếng đầu làng trong veo như mắt em
Lúng liếng để anh say… lừ đừ rồi đấy
Hoa gạo ơi thôi đừng đỏ, cháy!
Người hẹn em về tháng ba
Xanh nhưng nhức nồng nàn xuân căng nhựa
Chưa thấy người về…ngơ ngẩn lời hò hẹn tháng ba…
LỜI NGƯỜI Ở CUỐI SÔNG HỒNG
Ánh Tuyết
Anh chưa một lần về cuối sông Hồng
Nơi con sông Mẹ hoà chung với biển
Một vùng quê xa anh chưa từng đến
Nhưng chỉ nghe tên lòng đã thấy bình yên
Về đi anh thăm Thái Bình quê em
Phù sa ngọt dâng bốn mùa hoa trái
Cây lúa cong đỡ bông sai hạt mẩy
Người con gái quê thơm thảo dịu dàng
Anh đã từng xuống biển lên rừng
Qua bom đạn bão giông mọi gan nan thử thách
Anh đã gặp những ân tình tha thiết
Sẽ còn nhiều bất ngờ …nếu anh về quê em
Ở nơi này ngọn gió cùng rất hiền
Nơi sông biển gặp nhau sóng dâng trào mãnh liệt
Còn điều diệu kì mà anh chưa thể biết
Có một vầng trăng …khác lắm…một vầng trăng!
HOÀI NIỆM
Trần Đức Hiền
Đã cố tình lãng quên
Nhớ chi điều còn mất
Mà con tim bình yên
Càng rung lên thao thiết.
Những cánh thư úa vàng
Nhạt nhòa màu nước mắt
Mối tình nào xưa nhất
Lại tím màu trinh nguyên.
Ta thầm gọi tên em
Lời nghẹn ngào chua xót
Sống vào miền lãng quên
Đường trăng xưa ai biết ?
Một mùa thu đang vàng
Vàng trong màu nước mắt
Con tim yêu chưa tắt
Lửa cháy tình hồng hoang.
TÌNH EM
Trần Đức Hiền
Em đã cho anh được biết buồn
Mỗi khi chiều xuống tím hoàng hôn
Thẳm trong kí ức màu cô tịch
Lạc tiếng chuông xa nhuộm úa hồn
Mây hững hờ trôi ở cuối trời
Đêm sông Hàn nhẹ tiếng thu rơi
Lặng buồn dòng nước xuôi về biển
Vụn vỡ tim yêu rợn nỗi đời.
Vẫn biết là em đã có chồng
Mà sao anh vẫn đợi chờ mong
Tình anh là cả trời thương nhớ
Luôn nghĩ về em, em biết không ?
Em bảo em luôn hạnh phúc mà
Tình em mờ ảo chốn trời xa
Đời em là cả ngàn giông tố
Sóng gió dập vùi một kiếp hoa
Một cánh bèo mơ lạc giữa dòng
Một đời trôi dạt giữa mênh mông
Một nhành hoa dại bên bờ vắng
Một tiếng nấc chìm lặng bến sông.