VƯỢT VÂY - Truyện ký của Đỗ Dũng - Hội văn học nghệ thuật Thái Nguyên (P1)
- Written by Minh Phương
Truyện ký của Đỗ Dũng - Hội văn học nghệ thuật Thái Nguyên – hoàn thành tại nhà sáng tác Vũng Tàu tháng 4/2021.
VƯỢT VÂY
1. Trận đánh giáp la cà với quân đội Hoàng Gia Thái Lan ở đồi Con Lợn cánh đồng Chum Xiêng Khoảng (Lào) tôi bị một “lê” vào bắp chân phải máu trào ra lênh láng. Tôi kịp quay ngoắt lại dùng báng súng AK đập mạnh vào đầu tên địch. Hắn ngã nhào vào tôi, thế là cả một băng đạn AR15 “Sượt” qua trán tôi. Tôi hoa mắt ngã nhào đè vật lên xác chết hắn. Trời đất quay cuồng như chong chóng. Các con đom đóm nhấp nháy, rồi kế tiếp hàng ngàn, hàng vạn hình tròn li ti xanh, đỏ, tím, vàng chập chờn quay tít mù…tôi ngất lịm đi.
Trời mưa ướt nhòe mặt tôi. Những vết lấm láp, bụi đất bám chặt thân hình tôi. Tôi tỉnh lại không biết mình nằm giữa bãi chiến trường bao ngày rồi. Cổ họng nóng rát như rang, như đốt. Các cục máu ở bắp chân, ở trán đã khô cứng, bết chặt lấy các vết thương. Ôi có lẽ trời sinh trời dưỡng chăng. Toàn thân tôi bải hoải rã rời. Tôi không nhấc nổi chân dậy được, cảm như là chân mượn. Tinh thần và thể xác tôi ê ẩm tới cùng cực. Người hâm hấp sốt. Những giọt mưa đầu hạ táp lên thân thể tôi một cách phũ phàng.
Tôi bừng mắt nhìn trận địa và biết mình còn sống. Hình ảnh cha, mẹ lại chập choàng hiện về. Tôi bật kêu lên “Mẹ ơi!” xung quanh tôi xác đồng đội, xác địch ngổn ngang…kẻ gãy đầu, người gãy tay, người lòi ruột nằm lộn xộn, bất động…âm u đâu đó những linh hồn còn váng vất quanh quẩn các thi thể chưa tan. Kia là xác thằng Đĩnh ở Công ty lương thực, đây là xác thằng Mình ở công ty dược phẩm Lào Cai. Còn nữa..xác thằng An thông tin, xác thằng Tú công binh, xác thằng Bình ở Làng Nhớn, Cam Đường, xác thằng Nghĩa Nam Định, xác thằng Thịnh ở Mường Khương….. và còn nữa, còn nữa….
Xác địch là những tên lính Thái Lan to như những con trâu mộng, quân phục đen xám, người chằng chéo các băng đạn AR15 và M79, ruột chúng lồi ra hàng đống lù lù. Súng AK của ta, Súng AR15 của địch nằm chổng trơ khắp trận địa. Gió rừng xào xạc như ru đẩy những linh hồn đang cãi nhau trong không gian chém giết. Mùi tử thi xông lên nồng nặc. Các xác chết đã dần dần phân hủy. Kệ! Tôi nằm ngửa nhìn trời. Trời âm u ảm đạm. Mặc xác chết, mặc mùi hôi của uế khí.
Tôi gạt xác tên địch và gối tay lên nhìn bầu trời của đất nước Triệu voi. Tôi lại thiếp đi. Có lẽ tôi phải nằm như thế đến 2 ngày giữa trùng vây của xác chết.
Tôi bừng tỉnh dậy lần nữa khi trời đã chạng vạng chiều, bụng đói, cồn cào sau 3 ngày không ăn uống. Có tiếng quạ kêu và tiếng hú rùng rợn của sói rừng gọi nhau đến ăn bữa tiệc thịt người. Tôi vùng dậy với cây AK bắn loạn xạ vào lùm cây xăng lẻ, mù trước mắt. Lũ sói rừng chạy tản ra có 1 con trúng đạn giãy chết. Những đôi mắt sói xanh lét soi về hướng tôi. Răng sói trắng nhởn tỏ ý căm thù tôi lắm. Tôi biết trong từng hàm răng kia đan xít nhau sẽ xé xác tôi lúc nào không biết. Nếu tôi lơ là mất cảnh giác, Trăng đục, Gió gào. Hoa lay động..Sói..Quạ kêu..
Tôi trấn tĩnh “bồi” thêm 2 tràng AK vào lũ sói lúc này chúng chạy tớn tác có vài con bị thương vào chân chạy tập tễnh. Hai con chạy theo liếm máu sói đồng loại, hoảng loạn, tan tác. Tôi bắn có ý tìm đồng đội (có người đang kêu cứu…) Chỉ có lũ quạ là không hề sợ súng, chúng bu lại các xác chết quanh tôi (Chúng coi tôi như đã chết rồi có 2 con quạ già đậu lên đầu tôi xoi mói). Chúng tiếp tục tấn công các thi thể thối rữa lôi ruột kéo đi từng khúc, từng đoạn một. Tôi bất lực.
Sáng! Tôi lết dần qua xác đồng đội, tìm lương khô và đạn AK. May sao! ở trong các ba lô của địch tôi vớ được khá nhiều kẹo socola thuốc lá Thái Lan thơm nữa. Nước hoa Pháp, ảnh khỏa thân gái Thái. Thân thể tôi có lúc rạo rực. Nhưng lúc này ý thức đó vô nghĩa với thương binh như tôi. Đồng đội tôi chỉ còn dăm ba băng đạn AK, đồ ăn hết nhẵn. Tôt nhét tất cả giấy tờ, thư, ảnh của các bạn vào ba lô mình hy vọng nếu còn sống thì ra Bắc sẽ có dịp trao tận tay thân nhân họ. Tôi buồn bã giữa trùng khơi của nước mắt. Thương bạn, thương mình bơ vơ giữa biên giới sống chết. Một ý thức nhân sinh trào lên mạnh mẽ ở trái tim tôi. Tôi thu thập “Chiến lợi phẩm” vào ba lô. Có tiếng cu gáy, có con dế khèn khẹn gọi bạn. Có tiếng dúi gặp củ măng tre. Có tiếng cú vọng hồn. Tâm hồn tôi trống vắng tê mê (Bao nhiêu đồng hồ Ét Ka, nhẫn vàng, vòng lắc ở trong xác chết…tôi phớt lờ). Thiết gì cái của nợ đó, lấy về để âm khí địch theo về à. Hoặc khi mình chết ở trận sau đơn vị tìm thấy vàng sẽ không đưa vào diện liệt sỹ thì nguy. Chỉ cần lương khô, mì chính, bánh bích quy thôi, cái đó mới thiết thực cho một người lính trận, đang khao khát sự sống.
Tôi ăn nhanh ăn thỏa thích giữa các xác chết. Nước mắt trào dâng. Tôi phải sống thay cho đồng đội để còn chiến đấu tiếp. Nợ của muôn kiếp lính trận. Khát quá tôi lại tìm nước uống. Bi đông nào cũng ráo hoảnh. Tôi nhìn thấy một chiếc bi đông Mỹ - USA của tên địch đâm tôi còn nằm trong bao xe của nó. Bản năng sinh tồn trong tôi bừng dậy tôi lật xác tên địch và giật lấy bi đông tu ừng ực. Tinh thần tôi sảng khoái vô cùng. Tôi tìm bật lửa Mỹ ở các xác chết và châm thuốc hút. Thế là mình không sợ là ma đói khi chết nữa. Tôi thấy mình thư thái giữa thiên nhiên. Các sinh lình bất động kia lúc này với tôi không là gì cả. Tôi nắn bóp chân tay để lưu thông khí huyết, sẵn sàng đón nhận những trận đánh kế tiếp khi có tình huống xấu xẩy ra. May cho tôi là 2 vết thương vào phần mềm. Xương cốt còn nguyên vẹn. Tôi ngồi thẳng lên vặn mình thấy xương kêu răng rắc. Mùi mồ hôi của tôi đậm khẳm giữa vô vàn uế khí. Tôi nghĩ ngợi lan man và tự trấn tĩnh lại tựa lưng vào gốc cây sấu già giữa trận địa, tôi bắt đầu nhớ…
2. Hôm ấy, một ngày cuối xuân. Một trung đội lính Thái Lan vây ráp 10 anh em chúng tôi. Chúng tôi chống trả quyết liệt. Hết đạn nên phải tuốt lê đánh giáp la cà. Kết quả địch bị giết 20 thằng, còn chúng tôi chết 9. Duy nhất tôi sống sót chắc là do tôi nằm vật lên xác tên địch như 2 thằng đàn ông ôm nhau ngủ, nên mấy tên lính Thái Lan sống sót nhưng bị thương nặng chẳng để ý đến tôi.. Tôi nhớ loáng thoáng bọn địch hô “ Nham bô tai ” tiếng Thái nghĩa là “giơ tay lên” Tôi ngất đi thì biết làm gì mà giơ tay nữa. Chúng bắn vài tràng AR15 rồi lết đi hết. May sao chính xác tên địch lại hứng đạn cho tôi. (hắn chết lần thứ 2, đạn AR15 làm cho mặt hắn đã trắng rợn lại trợn trừng hơn toàn thân rung vì trúng đạn). Tôi thoát chết lần thứ 2. Tôi bắt đầu khóc và vuốt mắt cho Mình, cho Đĩnh hai thằng bạn thân ở đại đội C20, Sư đoàn 312…
Chợt một vài loạt AR15 từ đâu dội tới. Tôi duỗi chân nằm giữa 2 đồng đội mình. Bọn địch đông lắm. Chúng xối đạn về phía tôi rào rào. Thế là 2 xác đồng đội lại che đạn cho tôi. Tôi thoát chết lần thứ 3. Bọn địch lại bỏ đi xa. Tôi cố nhoài người vào bụi cây lau và chuối rừng để đào củ ăn. Củ chuối rừng trắng nõn. Lúc này ăn đến ngọt lịm (đói mà). Tôi mệt nhoài nằm úp mặt xuống thảm cỏ tranh héo già. Một vài bông hoa cúc vàng đưa đẩy trên mặt tôi. Mùi thơm của hoa cúc đã xua đi mùi xác chết. Tôi hít sâu thở thoải mái. Tim tôi đập loạn xạ. Tôi lại khóc. Ôi ! Một người lính trẻ 19 đầu vừa rời ghế nhà trường đã đi ra trận được một năm thì bị thương ở cánh đồng Chum này. Sống dở giữa muôn trùng xác chết sao không khóc, không nhớ nhà cơ chứ. Óc tôi quay cuồng lan man. Tự dưng linh tính mách bảo tôi : “Hãy đi khỏi bụi lau ngay” (Hay có tiếng âm dương nào chăng). Tôi tỉnh dậy u mê cùng cơn sốt rét rừng. Tôi bò tiếp 30m, 50m gì đó, nghĩa là ra khỏi lùm lau sậy ấy. Bỗng đâu có tên ngụy Vàng Pao chạy lại lùm cây tôi vừa bò ra tụt quần đại tiện. Thật hú vía. Mình mà còn nằm ở đó thì ăn no đạn AR15 và cạcpin rồi. Đây là lính thám báo đi thu thập thông tin 5 tên lính nói xì xào những gì không rõ, rồi bịt mũi chạy (Mùi uế khí thối khẳm ai mà chịu nổi). Nhưng có 2 tên lính coog le thấy đồng hồ Ét Ka, nhẫn vàng, vòng lắc của các lính Thái Lan thì rút găm ra chặt các ngón tay và cẳng chân lấy vàng rồi “tít” nhanh lắm….
Trời tờ mờ sáng ! Tiếng chim rừng líu lo….Tôi đành vĩnh biệt 9 đồng đội thân yêu và 20 tên lính Thái Lan xấu số. (Trái đất này đánh nhau làm gì nhỉ) Bây giờ đi đâu ? về đâu ? Đảo ngũ chăng ? tìm về đơn vị ư ? Đơn vị ở tận hang Mường Pang cơ, phải đến 15km chứ ít à. Tôi uống một vài ngụm nước, nhá một mẩu lương khô và giở bản đồ xác định tọa độ chỗ mình đang nằm đo trên đường bình địa xem từ cánh đồng Chum về Mường Pang bao nhiêu xăng ti mét. Tôi “ria” đèn pin miệt mài trên bản đồ như thời đi học. Lũ quạ lại bậu lấy xác chết để rỉa ròi. Lũ sói rừng tha hồ chia nhau xác đồng đội tôi và xác địch. Sợ quá ! Tôi phải bò nhanh nữa lên kẻo lũ sói thấy tôi nằm bất động chúng kéo đến thì mình phải trở thành anh hùng Võ Tòng đả Hổ trên đèo Cảnh Dương mới cự được thần chết. Sau lưng tôi là tiếng nhai rau ráu của sói đang gặp xương người chết thối.