Miên man tháng sáu - Tản văn của Trương Thị Thương Huyền - Hội văn học nghệ thuật Hải Dương
- Written by Minh Phương
Miên man tháng sáu
“Những cơn mưa đưa mình vào tháng sáu, thời gian trôi theo tiếng ve ngân, nghe mùa hạ bồn chồn gõ cửa…”. Lời ca dịu dàng của bài hát như duyên nợ khiến lòng người bỗng nôn nao đến lạ. Giữa dòng đời đang cuồn cuộn chảy, chợt dừng bước, chợt ngẩn ngơ. Bởi mới xuân đó mà thoắt cái đã trở về tháng Sáu! Tháng sáu đến với bao vui buồn, mong nhớ, bao hy vọng ước mơ. Của ta, của em, của cả người gieo trồng và gặt hái.
Ta giờ không trẻ nữa. Đã qua cả những bồi hồi, thổn thức cả một thời áo trắng. Qua bao vui buồn, đắng ngọt của đời. Suy nghĩ ấy khiến bước chân chậm lại. Rồi cơn gió ào qua thả những cánh hoa đỏ, mỏng manh như cánh bướm trước mặt… Giật mình, ngước mắt! Sắc đỏ bùng cháy lên! Xôn xao cả một trời hoa phượng! Và cả tím đẫm bằng lăng. Chợt bồi hồi. Chợt giận mình. Dường như ta đã quên nhiều quá!
Phượng đây. Mới thoáng qua, chỉ là những búp nhỏ tròn xinh như viên bi màu xanh ngọc lẫn trong muôn vàn cánh lá. Rồi những đốm đỏ li ti bắt đầu lấp ló giữa vòm lá xanh. Chỉ thấp thoáng thôi, như ngọn đèn ai đó thảng hoặc đi về, lập lòe phía cuối đường. Hè bất chợt ùa về, bồn chồn, giục giã. Gió tãi nắng, nắng nhuộm sắc hoa, để rồi, một sớm kia, bừng lên cả một khung trời lửa. Miên man hoa phượng. Miên man sắc đỏ.
Bằng lăng đây. Lá cứ thô tháp, gân guốc giữa cơ man cành nâu sẫm xù xì. Ròi thấp thô giữa đám quả khô đọng lại từ mùa trước. Ai biết đâu, thoáng qua trưa, đến đầu chiều cả một vùng tím miên man đọ sắc cùng trời lửa phượng. Phượng thắp lửa đỏ trời. Bằng lăng tím níu giữ nhớ thương. Hai gam màu ấy đủ để bao ánh mắt học trò khóc cười cả khoảng trời hoa mộng.
Và mưa!
Cơn mưa tháng sáu hồn nhiên, đến rồi đi, chập chờn như cánh chuồn giữa hạ, bỗng chốc ào đến, ì ầm sấm, sầm sập rơi, ào ào chảy, cây lá quằn quại vật mình, cuộn lá rồi đột ngột im bặt. Như con trẻ chơi trò ú tim, thoáng mưa rồi thoáng tạnh hệt tuổi học trò khóc đấy lại cười ngay đấy. Tháng sáu, tháng của phượng vĩ, của bằng lăng và của mưa rào. Có phải bởi sắc phượng đỏ như lửa kia cứ hồn nhiên cháy nên người ta gọi phượng là hoa học trò? Có phải tại bằng lăng tím ngắt rồi phai dần để người ta nhắc nó là màu gợi nhớ? Có phải mưa rào như nỗi hờn giận trẻ con nên người ta gọi nó là mưa học trò? Và có phải vì thế người ta gọi tháng sáu là tháng của học trò? Có phải…
Dường như trong mỗi người cách gọi ấy còn có những cái cớ rất riêng nào khác! Nhưng với những ai đã từng đi qua những ngày tháng sáu, đã từng cồn cào trước sắc đỏ nồng nàn của hoa phượng, đã từng nôn nao trong giàn hợp xướng của tiếng ve chắc chẳng cầm lòng mỗi khi tháng sáu ngập ngừng gõ cửa? Dẫu chưa xanh ngắt như sắc trời thu nhưng cũng đã vòi vọi xôn xao mỗi khi nhạt nắng là sắc trời của mỗi chiều tháng sáu!
Hợp âm cùng tiếng ve là âm điệu vi vút, bay bổng của tiếng sáo diều trên những tầng không. Sáo hát hay gió hát? Diều bay hay ước mơ bay? Bao thế hệ học trò đang vùi mình trong bài vở chợt ngước nhìn, chợt bâng khuâng để rồi dầy thêm những hoài bão chao liệng theo cánh diều no gió. Cánh diều như chiếc lưỡi cày đang miệt mài lật đất xếp nên vô vàn những hình vảy tê tê trên cánh đồng Trời bát ngát của Thần Nông. Vô vàn dải mây! Vô vàn tia nắng lấp loá hình dẻ quạt.
Tháng sáu lại về. Tháng của học trò, của mưa rào, hoa phượng và tiếng ve. Tháng của những vụ mùa gặt hái sau những ngày dài miệt mài, chăm chỉ cày xới trên cánh đồng tri thức của mỗi người. Để giữa những tháng ngày sôi động với cơ man biến cố nổi chìm, với trập trùng những cạm bẫy giăng mắc thì tháng sáu và những năm tháng học trò cũng khiến mỗi người sống chậm lại, thiện lương trở về đủ để khóc cười cùng nẻo cũ.